Tôi có một anh bạn người Đức, vốn ăn mặn (nhưng ít ăn thịt, như phần lớn giới học thức ở Đức), hỏi tôi “Vì nguyên do nào bạn ăn chay?” Tôi nhìn cặp mắt chờ đợi câu trả lời đầy thách thức của hắn, suy nghĩ giây lát rồi chỉ thốt ra được “vì như thế” (“darum!”) và cũng chẳng diễn thuyết được cái “như thế” là gì. Cũng cần nói thêm vào đây là anh bạn của tôi rất giỏi về triết học châu Âu cũng như đã có PhD về ngành Ấn độ học.
Sau dịp này, tôi nghĩ đi nghĩ lại về câu trả lời, hay nói đúng hơn, câu không trả lời, điểm “bí” này, nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời thích đáng hơn câu ấy. Niềm hãnh diện đứng sau việc ăn chay gần hai mươi năm trước đây “mình nghe lời Phật, làm việc thiện, không sát sinh” đã tan biến. Có phải tôi ăn chay chỉ vì thương yêu chúng sinh, không muốn sát hại chúng? Câu hỏi này đã được tôi trả lời cho chính tôi là “không” sau một dịp dừng lại xem xét và thay hai bóng đèn xe hơi sau một chuyến đi tối mùa hè, thấy hàng trăm côn trùng chết. Nếu ăn chay để đề cao điểm “bất hại”, “bất sát sinh” triệt để thì có lẽ tôi phải bán xe Auto và cũng không được đi Auto cùng với người khác, - một điều khó có thể thực hiện trong hoàn cảnh sống của tôi hiện nay.
Nhưng tôi vẫn ăn chay, và điều hay nữa là anh bạn của tôi sau này cứ mỗi lần đi ăn cùng với tôi cũng ăn chay theo… và việc ăn chay (hoặc mặn) cũng không bao giờ là chủ đề nói chuyện của chúng tôi nữa. Chúng tôi đã quên nó.
Hi!
AntwortenLöschenDu hast hier noch kein Kommentar.
Du solltest den Link zu diesem Blog an alle Vietnamesen online verschicken, damit auch die Vietnamesen wissen wie scheisse P-H ist und was Sache ist! Am besten zu all den Vietnamesen dort!
Die Aufgabe kannst Du gerne für uns alle erledigen, wenn Dir die Lehre des Buddha am Herzen liegt. Ich kenne nicht so viele Vietnamesen persönlich. Vielen Dank schon mal im Voraus! ;-)
AntwortenLöschen